Tình Éo Le Mà Lý Oái Oăm
- 1. Rắc rối từ khi có...đàn bàTình Éo Le Mà Lý Oái Oăm
- 2. Tỏ tình "marathon"Tình Éo Le Mà Lý Oái Oăm
- 3. Đứa trẻ lớn xácTình Éo Le Mà Lý Oái Oăm
- 4. Cần gì phải "giữ kẽ" nữa?Tình Éo Le Mà Lý Oái Oăm
- 5. Tiết kiệm lời khenTình Éo Le Mà Lý Oái Oăm
- 6. "Tân trang" quá lốTình Éo Le Mà Lý Oái Oăm
- 7. Đẩy nhau vào chân tườngTình Éo Le Mà Lý Oái Oăm
- 8. "Lỗi tại tôi"Tình Éo Le Mà Lý Oái Oăm
- 9. Tại sao không có Ngày đàn ông?Tình Éo Le Mà Lý Oái Oăm
Giới thiệu
...Với người phụ nữ dù Tây Thi, dù Thị Nở, dù nhan sắc, hình thể bên ngoài thế nào tôi vẫn luôn nghĩ đến sự nhẹ dạ của họ. Dù cứng rắn, dù thùy mị, đoan trang, dịu dàng và dù gì đi nữa bản thân họ cũng không thể “chống chọi” lại sự biểu hiện tình si của đàn ông. Biểu hiện đó khiến họ mềm lòng thương hại. Chết là chỗ đó. Mà có khi họ phải đánh đổi nhiều thứ. Người đàn bà “lý tưởng” nhất, theo tôi:
lạ lùng sao và củng kỳ diệu sao
em có thật như là không có thật
là dáng mẹ tảo tần - chiều nay anh gặp
lúc đang nằm ốm sốt với cô đơn
và khi em độ lượng đặt môi hôn
anh gặp sự dịu dàng - người chị
em lại hoá thành người vợ chung thủy
khi đi bên anh đến cuối đất cùng trời
Nghĩ về đức tính của họ, tôi luôn xác tín rằng, dù vài ngàn năm sau nữa khoa học kỹ thuật của nhân loại tiến bộ đến cỡ nào, có thể định cư trên sao Hỏa, chơi golf trên Mặt Trăng, thay đổi quan niệm về Cái Đẹp thì cũng không thể lý giải được về đức tính thủy chung của phụ nữ. Đố ai có thể khám phá và lý giải ngọn ngành. Mãi mãi là một bí ẩn. Ngay từ lúc oe oe chào đời, sự bí ẩn ấy đã hình thành từ trong máu thịt họ rồi. Tôi “nịnh đầm” quá chăng? Không đâu. Nếu ai đó bị phản bội, bị “cắm sừng”, đừng nên trách họ phụ bạc, “tham tài bỏ nghĩa” và trút lên đầu họ bao nhiêu ngôn từ xấu xa nhất mà hãy tự hỏi chính mình. Xin nhấn mạnh, hãy tự hỏi chính mình.
Bản chất “đi săn” không có trong máu của đàn bà, chỉ có thể của đàn ông mà thôi.
Thời trẻ, tôi không tin vào tử vi, tướng số nhưng rồi nay tôi có tin đôi chút, nhất là tin hôn nhân là do sắp xếp của số phận. Đến với một người, có thể ăn đời ở kiếp với nhau và sinh con đẻ cái, gìn giữ nòi giống ắt phải có duyên nợ với nhau. Duyên nợ thế nào? Từ kiếp trước hay kiếp này? Tôi không biết. Nhưng chắc chắn là có. Nếu không, làm sao ta lý giải ở thời điểm nọ, ta có thể chết chỉ vì cái nguýt mắt, hắt hơi của người đó. Mà sau đó, mọi sự liên quan đến người ấy ta lại dưng dửng cứ như thể người dưng nước lã chưa từng gắn bó máu thịt?
Tôi tự trả lời thế nào về chính mình?