Thương Nhớ Mười Hai
- Phần 1: Thương nhớ mười haiThương Nhớ Mười Hai
- Tháng hai, tương tư hoa đàoThương Nhớ Mười Hai
- Tháng tư, mơ đi tắm suối MườngThương Nhớ Mười Hai
- Tháng năm, nhớ nhót, mận, rượu nếp và lá móngThương Nhớ Mười Hai
- Tháng bảy, ngày rằm xá tội vong nhânThương Nhớ Mười Hai
- Tháng tám, ngô đồng nhất diệp lạc, thiên hạ cộng tri thuThương Nhớ Mười Hai
- Tháng chín, gạo mới, chim ngóiThương Nhớ Mười Hai
- Tháng mười, nhớ gió bấc mưa phùnThương Nhớ Mười Hai
- Tháng một, thương về những ngày nhể bọng con rận rồngThương Nhớ Mười Hai
- Tháng chạp, nhớ ơi chợ TếtThương Nhớ Mười Hai
- Tết, hỡi cô mặc áo yếm xanhThương Nhớ Mười Hai
- Phần 2: Miếng ngon Hà NộiThương Nhớ Mười Hai
- Bánh đúcThương Nhớ Mười Hai
- RươiThương Nhớ Mười Hai
- Quà búnThương Nhớ Mười Hai
- Tiết canh, cháo lòngThương Nhớ Mười Hai
- Phần 3: Món lạ miền NamThương Nhớ Mười Hai
- Chuột thịtThương Nhớ Mười Hai
- KhôThương Nhớ Mười Hai
- Cháo cócThương Nhớ Mười Hai
- Bò kiếnThương Nhớ Mười Hai
Giới thiệu
Trong số tác phẩm của Vũ Bằng, Thương Nhớ Mười Hai là tác phẩm đặc sắc nhất, tiêu biểu cho tình cảm và phong cách viết của ông. Tác phẩm được đặt bút từ Tháng Giêng 1960 và mất mười một năm mới hoàn thành vào năm 1971 với độ dày 250 trang.
Mười hai ở đây là mười hai tháng trong năm mà theo lời tác giả “mỗi tháng lại có những cái đẹp não nùng riêng, nỗi nhớ nhung riêng…”. Thông qua mười hai tháng ấy, Vũ Bằng đã gởi gắm những hồi ức đẹp đẽ của mình về Hà Nội, nơi chốn xa xôi ông luôn hướng về với những phong tục của người Bắc Việt, những thói quen sinh hoạt, những thú vui ẩm thực giản dị mà đầy tính nghệ thuật và trên tất cả là hình bóng người vợ đảm đang dịu hiền đang còn xa cách…
Nhân vật tôi ở miền Nam mà lòng luôn nhớ thương miền Bắc. Nỗi lòng ấy da diết và khắc khoải tựa thanh gỗ mục, bề ngoài đẹp đẽ mà bên trong đã rệu nát tự bao giờ. Ông biết thế là bất công nhưng tình yêu mà, đã yêu thì bao giờ người mình yêu cũng là đẹp nhất. Ông còn thầm cảm ơn sự bất công ấy bởi nó đã cho ông nhận ra mình yêu Bắc Việt đến dường nào…mà càng yêu thì lại càng nhớ…